myDalat's Blog

Dat Allis Laetitum Allis Temperriem


Bình luận về bài viết này

Nhạc kỷ niệm

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác nghe nhạc mà giống như đang xem lại một đoạn phim trắng đen về cả một thời quá khứ của mình. Là do mới download xong hai tuyển tập nhạc Việt Nam hải ngoại Asia (khoảng 200 CDs) và Thúy Nga (250 CDs). Từ những cuốn số 1, 2 cách đây mấy chục năm…

Bản nhạc tình đầu tiên mà mình nghe và còn nhớ đến bây giờ là bản “Người thợ săn và đàn chim nhỏ” do Khánh Ly hát, kể ra thì cũng được 28 năm rồi. Còn nhớ giọng Khánh Ly khàn khàn rè rè phát ra từ chiếc máy Akai thùng tương tự như cái hình bên dưới (model nào thì tất nhiên là không nhớ rồi).

Đó là chiếc máy hát đầu tiên và cũng là ấn tượng nhất trong đời. Chiếc máy do ông anh – mà phải trải qua một cuộc bể dâu gần hai mươi năm sau mới thành anh rể của mình – cho mượn. Chắc là vì để lấy lòng chị mình mà dù lúc đó mới khoảng 4 tuổi mình đã được táy máy gạt gạt mấy cái công tắc On/Off, Play hay tua băng… Dù sao thì cũng là một Happy Ending!

Bẳng đi một thời gian dài kể từ khi ông anh – sau này thành rể chia tay chị và lấy lại chiếc máy hát. Mình chỉ lâu lâu mới được nghe nhạc từ chiếc đài National cũ kỹ mà cứ tối tối ba mình và cả nhà lại len lén nghe đài BBC (phải len lén vì nghe BBC là phạm tội, và hàng xóm quanh nhà thì sẵn sàng tố giác khi họp tổ dân phố). Không nhớ bài nào lắm vì cả nhà chỉ thường hay bàn tán về việc có bao nhiêu thuyền dân tị nạn bị giữ lại Phi Luật Tân hay được cho định cư tại Mỹ… Chỉ còn nhớ ngày đó có một cô nước ngoài tên Ỷ Lan (lấy theo tên nguyên phi Ỷ Lan) có thể nói tiếng Việt rất giỏi, có thể giả giọng Quảng để nói và phân tích câu “Hôm qua qua bảo qua qua mà qua hổng qua. Hôm nay qua bảo hông qua mà qua lại qua.”

Đến năm lớp 7, ông anh lớn trong nhà bắt đầu đi làm và để dành tiền mua được một cái cassette stereo Panasonic second-hand từ Nhật đầu tiên. Và từ đây mở đầu sự nghiệp nghe nhạc hải ngoại chính thức. Bắt đầu và ấn tượng nhất lại cũng chính là giọng hát Khánh Ly với cuốn băng bất hủ Sơn Ca 7 – Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn, mà những lời giới thiệu vẫn còn ăn sâu trong đầu (khi nghe Đàm Vĩnh Hưng nhái gần y chang trong lời giới thiệu cho đĩa Dạ khúc cho tình nhân 2 (2008) mà muốn đấm cho một quả vào mồm!). Sau đó là những cái tên nổi tiếng khác, Lệ Thu với Mùa thu chết, Elvis Phương – Vết thù trên lưng ngựa hoang, Ái Vân – Ảo ảnh, Ngọc Lan – Adieu, Kiều Nga – Anh thì không, Vũ Khanh – Niệm khúc cuối…

Có thể là do một thời gian dài không nghe nhạc, đến lúc này một số lớn những bài hát hay – những ca sĩ nổi tiếng tích tụ và rơi xuống đầu làm mình choáng ngợp với âm nhạc Việt Nam. Ngày đó lúc nào mình cũng thích xoắn lấy cái cassette… Được một năm thì những ca sĩ nổi tiếng trên cũng dần bão hòa với mình, và khi đó thì lại một loạt những ca sĩ khác xuất hiện trên đài, ba chàng ngự lâm Tuấn Ngọc – Duy Quang – Đức Huy, Khánh Hà… và cũng bắt đầu phong trào hát nhạc dịch. Ngày đó nghe Don Hồ hát Xa em kỷ niệm cũng khủng hoảng không thua gì sau này “anh Hai” Lam Trường hát Tình thôi xót xa trên Làn sóng xanh. Nhà nhà, người người, nơi nơi, mọi lúc đều Xa em kỷ niệm…

Giữa những năm tháng đó, một sự xuất hiện đình đám của một ca sỹ kiêm nhạc sỹ để lại cho mình nhiều kỷ niệm đẹp nhất: Trịnh Nam Sơn với Niềm nhớ, Quên đi tình yêu cũ, Những buổi chiều vàng… Những bài hát này còn đi theo mình một vài năm sau khi học cấp 3, mỗi lần nhớ về thời đi học thì không thể quên những bài này cùng với một số bài và ca sĩ khác: Bay đi cánh chim biển, Cơn mưa hạ, Lưu Bích, Tô Chấn Phong, Anh Tú…

Khi học phổ thông, âm nhạc được định hướng bởi anh chị của mình. Còn khi vào đại học là sự hội tụ của nhiều luồng âm nhạc khác nhau do một đám bạn mang theo. Một đám bạn thuê chung nhà trọ, trong đó có những 2-3 đứa nhà mở quán cà phê, khối lượng âm nhạc mình nghe trong thời gian đại học nhiều gấp 4-5 lần tổng số nhạc trước đó mình từng nghe. Cùng với khi đó là sự nở rộ của FM99.9, Top ten làn sóng xanh, Tiếng hát truyền hình… Và sự ra đời của định dạng MP3 giúp việc sao chép lậu trở nên dễ dàng. Mình bắt đầu chuyển sang nghe nhạc Việt Nam trong nước, nhạc Anh, nhạc rock… dần dần mình đã không còn lưu ý đến dòng nhạc hải ngoại nữa.

Cho đến hôm nay ngồi nghe lại những bài quen thuộc trong hơn 2500 bài hát theo thứ tự thời gian, nhiều kỷ niệm tưởng đã lãng quên lại sống lại như mới ngày hôm qua. Tự hỏi liệu có nên làm vậy không? Hay hãy để quá khứ ngủ yên?


Bình luận về bài viết này

Mười điều tạo nên số phận – Maria Shriver

Nghe tựa sách rất kêu – từ khá lâu tôi hơi bị dị ứng với những tựa sách đao to búa lớn như thế nữa. Cuốn này tình cờ lọt vào tầm ngắm là do đang muốn kiếm một tựa ebook ngắn ngắn để dùng thử chương trình chuyển đổi định dạng. Sau khi chuyển đổi thành công (có thể xem link download định dạng epub bên dưới) lại thấy nhiều lỗi typo quá ngứa mắt nên ngồi vừa đọc vừa sửa sai. Cuối cùng nhận ra rằng, đánh giá một cuốn sách không nên thông qua cái tựa – có thể là do Nhà xuất bản Trẻ muốn dựt tít để câu khách, tên tiếng Anh của sách chỉ đơn giản là “Ten Things I Wish I’d Known Before I Went Out Into The Real World”.

Nội dung khá gần gũi, thật sự (nó) là một bài phát biểu hay hiểu theo cách khác là tâm sự của một nhà báo nổi tiếng, bà mẹ của bốn đứa con… khi nhìn lại quãng đời đã qua của mình từ lăng kính U40. Tiểu sử của Maria Shriver nghe rất oách, là thành viên gia đình Kennedy, là phóng viên được giải Peabody, hai giải Emmy, một giải Hàn lâm về chương trình truyền hình khoa học và nghệ thuật,… là tác giả của 6 quyển sách bán chạy nhất và là đệ nhất phu nhân của bang California – vợ của diễn viên cơ bắp Arnold Schwarzenegger.

Maria Shriver

Sách là những suy nghĩ, trăn trở về sự nghiệp và gia đình… của một người phụ nữ dũng cảm quyết định chọn mục tiêu của mình là gia đình trên hết. Tôi thích cách của bà khi nhìn nhận vấn đề, rất thực tế, như câu chuyện về “Nữ siêu nhân đã chết”:

“Bạn KHÔNG THỂ vừa có sự nghiệp sôi động, thành công, quyền lực, vừa được nhận giải thưởng người mẹ trong năm, vừa làm người vợ và người tình tuyệt vời. Không ai có thể cả. Nếu bạn thấy những phụ nữ thành công, quyến rũ trên trang bìa các tạp chí tuyên bố họ làm được mọi việc, tin tôi đi, bạn không biết mọi chuyện đằng sau đâu.

Phụ nữ đã tự hành hạ mình bằng ảo tưởng NỮ SIÊU NHÂN trong hơn hai mươi năm, phần tôi thì thấy việc đó rất tai hại. Khi tôi tốt nghiệp đại học, người ta tuyên truyền rằng, mọi việc đều nằm trong tầm tay mỗi người. Tôi tuyệt đối tin rằng, nếu tôi chuyên tâm, tôi sẽ giống Barbara Walters trong công việc (đó là mơ ước của tôi) và Đất Mẹ khi ở nhà (luôn sẵn sàng, luôn kiên nhẫn, luôn ân cần, mà vẫn tự tay dọn giường) cộng với lúc nào cũng ăn mặc như người mẫu (chứ không mặc đồ ướt đẫm mồ hôi) và nhảy rock’n’roll với chồng trên giường khi đêm đến…

Nhưng như mẹ đã dạy tôi, đời là một cuộc đua maraton. Đó là một sự kiện diễn ra kéo dài. Mỗi khi tôi nổi khùng lên than phiền với mẹ về chuyện không thể làm tốt mọi mặt trong cuộc sống của mình. Mẹ nói: “Maria, con có thể và có thể trở thành tất cả những gì con muốn. Có điều hãy thực hiện dần trong suốt cuộc đời. Đừng có cố làm mọi chuyện cùng một lúc, vì con không thể. Nếu con cứ cố, mọi người xung quanh con sẽ đau khổ, nhất là con đấy””

Khi nói về tình yêu và cuộc sống vợ chồng, bà có cái nhìn rất Mỹ – lạnh lùng, tỉnh táo nhưng lại sâu sắc:

“…Nó (hôn nhân) đòi hỏi thời gian, suy nghĩ và cả sự quan tâm. Nó là hàng triệu hành động riêng biệt được thực hiện để sống, chia sẻ cuộc đời, cộng tác, tán thưởng, cổ vũ, nuôi dưỡng tình yêu với một người, những hành động được thực hiện một cách bền bỉ suốt cả quãng đường dài. Điều có thể giết chết một cuộc hôn nhân ngay sau tuần trăng mật là ảo tưởng về Hoàng tử (công chúa) quyến rũ. (Tôi có cần cử nhạc hiệu ở đây không nhỉ?). Đó là chờ bạn đời của ta làm tất cả mọi điều cho ta: khiến ta hạnh phúc, sắp đặt mọi chuyện cho ta, đáp ứng mong muốn của ta, trọn vẹn với ta, hiểu rõ ta, sống thay cho ta, khiến cuộc đời đầy ý nghĩa hộ ta. Sai lầm khủng khiếp. Tôi may mắn học được điều đó trước khi kết hôn. Sau khi gắn bó với nhau không lâu, đức ông chồng tương lai của tôi nói: đừng có mong hay trông cậy rằng anh sẽ làm em hạnh phúc. Chà, tôi nghĩ, chắc là do anh không nắm vững tiếng Anh đáng tôn sùng đấy thôi. Anh không hiểu rõ điều mình đang nói. Còn ai có nhiệm vụ phải làm tôi hạnh phúc nữa, nếu không phải là anh? Nhưng anh vẫn cứng rắn: Em nhất thiết phải vui sướng với bản thân em trước tiên. Hãy hạnh phúc với cuộc đời em, tách khỏi những thứ mà người khác mang đến cho em. Điều này thì nghiêm túc. Anh bảo, anh có thể là lớp kem trên bánh ngọt, nhưng tôi không nên trông chờ anh là nguyên cả món tráng miệng. Ừ thì, đó dứt khoát không phải là bài thơ trữ tình cho một bản tình ca lãng mạn rồi, nhưng tôi biết anh nói đúng.”

Cũng đáng cho chúng ta suy nghĩ đúng không?

——————
Mười điều tạo nên số phận – Maria Shriver (epub | audio)
Sách do NXB Trẻ phát hành năm 2002.


Bình luận về bài viết này

Sport statue

Sau hai năm ở làng Toga mình mới biết rằng hồ bơi chỉ cách nhà có 7 phút đi xe đạp! Đây là hình một biểu tượng thể thao trước trung tâm thể thao! Niềm ao ước của mình và quá trời người đây: vai nở eo thon, nhưng chắc cần cái đầu to hơn tí!

Hồ bơi trong nhà, 6 làn bơi, dài 50m, nước được giữ ở nhiệt độ 32 độ C. Trong phòng bơi có máy sưởi, giá 300 Yen một lần, bơi thoải mái không tính giờ. Mỗi 50 phút bơi sẽ bị đuổi lên để xét nghiệm gì gì đó nước hồ… Quy định bắt buộc phải có nón bơi 🙂 Thiệt tình là lịch sự quá đi!


Bình luận về bài viết này

Bạn đã ở Nhật quá lâu khi mà…

Có lần H.A giới thiệu một tác giả người nước ngoài viết một bài viết hay một cuốn sách gì đó đại ý “Bạn đã ở Nhật quá lâu khi mà…” Giờ kiểm tra lại đời mình thấy hình như mình cũng đã ở Nhật quá lâu khi mà…

… sau một tuần ăn cơm, bỗng dưng thèm ramen (mì Nhật) chứ không phải phở!
… sau một tuần ăn thịt, bỗng dưng thèm sashimi (cá sống) mà không phải cá kho.
… thấy việc tự nấu ăn cũng bình thường và đôi khi là một thú vui thư giãn.
… ăn một món VN bình thường lại có cảm giác như đang dự tiệc hay ăn nhà hàng.
… nghĩ là sợ khói bụi khi đi ngoài đường ở SG và thèm nghe tiếng tàu điện.
… cảm thấy đi xe hơi sao mà phiền toái.
… thích dạo qua cửa hàng đồ cũ và lâu lâu rinh về một món đồ độc đáo.
… thích dạo qua những siêu thị đồ điện tử và dùng thử những mặt hàng mới nhất.
… cảm thấy về VN như một chuyến du lịch mà không phải là về nhà.
… những nguời bạn đã thôi không còn hỏi khi nào về VN luôn.


1 bình luận

Chaos

Chaos

There seems to be a kind of order in the universe, in the movement of the stars and the turning of the earth and the changing of the seasons, and even in the cycle of human life. But human life itself is almost pure chaos. Everyone takes his stance, asserts his own rights and feelings, mistaking the motives of others, and his own.

— Katherine Anne Porter


Bình luận về bài viết này

365 ngày hoa – Ngày 31: Cánh đồng thỏ


(Ảnh Crazywolfdl)

Mấy hôm nay cứ đêm về lại nhức răng, giấc ngủ chập chờn và nhiều mộng mị… Nhớ có lần đọc bài thơ của tác giả V. Baso (Đức, Tú Trinh dịch) của ai đó post không còn nhớ. Chắc tác giả viết bài thơ cũng trong những ngày đang bị nhức răng như mình!

“Nhiệt độ cao nên giấc mơ phải thấp để bù lại
Cánh đồng cà rốt thật bình yên
Đêm qua ta thấy mình là thỏ
Sáng nay cơn sốt bỏ đi rồi
Nụ cười lập tức mượn ngay
Đôi môi chưa kịp hồng với nắng
Những chiếc răng chào mặt trời
Và ta nghiêng người
Gặp bình yên vài ngày nấp trong túi cà rốt bạn để quên bên thềm cửa

Nỗi buồn thì đáng thương, người ta thấy nó xấu
Còn cá sấu thật dễ thương trong tivi quán cà phê
Đừng để ý cổ tích,
Alligator! Đầm lầy bình yên!
Ta mang giấc mơ cá sấu duỗi mình sưới nắng
Bạn chở về ngoại ô trốn nỗi buồn
Tung tóe bùn vào nhau
Mấy ngày nữa bình yên theo tiếng bùn lộp độp

“Như con cá măng nghiêng giấc ngủ giữa khóm lau, ánh mắt vẫn đầy trăng…”
Cá không bị sâu răng nên mặt trăng khuyết hay tròn cũng bình yên
Ta sẽ là con cá lưu manh để quẫy đạp trong trăng mà chẳng e dè chị Hằng chú Cuội
Giấc mơ con cá không thèm thấy trăng cao
Và cá thì chẳng thể leo trèo
Đâu có ai nói cá té
Bạn làm cho ta chiếc lồng đèn hình ông trăng
Nến lung linh giữ bình yên đôi ngày

Quên mất giấc mơ con người
Nên bình yên chỉ mấy ngày, vài ngày, đôi ngày
Vẫn cơn sốt, cái răng sâu và nỗi buồn chia ca trực
Quên cả siết tay bạn rồi
Nên bình yên bỏ đi ấm ức…”

(Cánh đồng thỏ)

Day 31


Bình luận về bài viết này

365 ngày hoa – Ngày 23: Mai Hoa

Thêm một năm nữa lại chụp hình hoa mai, cũng khu vườn đó, cũng một buổi chiều tương tự, cũng những cội mai già đó… Nhớ đến bài Nguyên Nhật của Lê Cảnh Tuân, sao giống mình đến thế!

旅舘客仍在
去年春復來
歸期何日是
老盡故鄉梅

Lữ quán khách nhưng tại
Khứ niên xuân phục lai
Qui kỳ hà nhật thị?
Lão tận cố hương mai

Quán trọ khách nằm dài
Năm qua Xuân trở lại
Ngày về biết khi nao?
Quê nhà mai thêm lão..!
(N.M.T dịch)


Bình luận về bài viết này

Bữa tiệc

Tự dưng đọc được một truyện ngụ ngôn hay hay:
"… Ngày xưa có một người mời khách, mời được bốn vị bằng hữu. Đến ngày hôm đó, một người bận việc không đến được. Chủ nhà thuộc mẫu hay nhớ nhung, trong bữa tiệc cứ than mãi: “Ôi, người cần đến thì chẳng đến.” Một hai lần còn coi được, nhưng y cứ nói hoài không thôi. Trong số khách mời có người nóng tính, cuối cùng nhịn không nổi, hừ lạnh nói: “Hẳn mỗ là kẻ không nên đến rồi!” Đoạn đứng dậy, bỏ đi. Chủ nhà không giữ kịp, đành quay lại rồi than vãn mãi trong bữa tiệc: “Ôi, người không nên đi lại đi mất rồi.” Nói tới mức khiến cho người thiếu sự khoan dung hơn trong hai người còn lại chịu không thấu: “Vậy là mỗ nên đi hử?” Đoạn cất bước đi thẳng khỏi cửa. Chủ nhà đuổi theo sau, vẫn không giữ lại được, chỉ đành nhìn bóng lưng mà gọi lớn: “Người ta nói không phải là huynh…”
… Người khách duy nhất còn lại có thêm hàm dưỡng nữa cũng không ngồi lại nổi.
Cuối cùng, chủ nhà chỉ còn biết một mình ăn hết cả bữa tiệc, uống trọn bầu rượu sầu."
(Trích Tuyển Vĩnh Đao – Tiểu Đoạn)


Bình luận về bài viết này

Mưa

Dalat mưa

Dalat & Mưa

“SG vào mưa, có khi ào ào, có khi lâm râm suốt, ướt át đất trời, ướt át phố xá, ướt át con đường, ướt át cả con người, cả tâm hồn.

Lạnh, nhưng khó chịu, cái lạnh không sảng khoái và co ro như DL, mình vẫn yêu thương lắm cái phố núi mà có lẽ mùa này, sương mù đã bao quanh từ chầm chập tối cho đến khi ánh nắng lười biếng thức dậy của mặt trời đã tỉnh hẳn. Vẫn thèm lắm về DL mùa lạnh, nằm quấn chăn co ro hay có lẽ dạo quanh phố hay cũng có lẽ ngồi cùng bạn bè ngắm cảnh bình yên của bờ hồ. Vẫn muốn lắm một lần trốn về DL, hòa vào đám học sinh tan trường, cười cười nói nói, không mũ nón, không khẩu trang, mặc vào người chiếc áo len học sinh, tay ôm cặp nhưng vẫn không quên giữ lấy tà áo dài trắng tung bay theo cơn gió lạnh.

Nhớ…” (*)

Một người đã xa rời tất cả những kỷ niệm năm cũ, đã dầm mình dưới những cơn mưa xa xứ khác nhau, bất chợt một ngày bắt gặp lại góc phố năm xưa, bất chợt gặp lại cơn mưa năm xưa, bất chợt gặp lại quán cà phê cũ… Thân thuộc đó mà vẫn thấy có điều không thể quay trở lại. Không một ai được tắm cùng một dòng sông, dòng sông vẫn đó nhưng không là dòng sông cũ, cơn mưa đó nhưng không là cơn mưa cũ… Những năm tháng học trò đã mãi mãi chìm theo cơn mơ năm xưa. Sẽ trở lại Dalat một ngày, cuộn mình trong chăn ấm chờ tiếng mẹ gọi cơm. Sẽ trở lại Dalat một ngày, cùng bạn bè ngắm cảnh Dalat lên đèn bình yên. Sẽ trở lại Dalat một ngày, cùng người ngắm bầu trời sao đêm thành phố không trăng. Ngày ấy, có lẽ, bao giờ…

————

(*) Đoạn gốc trong blog Y!360 của Chou Nguyen. Phần sau là comment của mình. (14/5/2008)


Bình luận về bài viết này

365 ngày hoa – Ngày 22: Hồng môn

Hãy cảm ơn những gì bạn muốn mà không được, vì nếu được thì bạn sẽ không còn gì để mong đợi.

Hãy cảm ơn khi bạn không biết một điều gì đó, vì nó sẽ tạo cho bạn cơ hội để học hỏi.

Hãy cảm ơn những giờ phút khó khăn, vì đó là thời gian để bạn trưởng thành.

Hãy cảm ơn những nhược điểm của bạn, vì nó cho bạn cơ hội để cải thiện.

Hãy cảm ơn những sai lầm của bạn vì nó sẽ dạy bạn những bài học có giá trị.

Hãy cảm ơn khi bạn mệt mỏi và kiệt sức vì đó có nghĩa rằng bạn đang cố gắng thay đổi.

Một cuộc sống tràn đầy phong phú đến với những người cũng biết cảm ơn cho những gì thất bại. (Sưu tầm)

Trích:
Tên khoa học: Anthurium
Tên tiếng Việt: Hồng môn
Tên tiếng Anh: Flamingo Flower, Heart of Hawaii, Painted Tongue